Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 4

 "Đói bụng không" Mạc Thanh Cốc không biết từ nơi này làm ra một chén cháo, ta lập tức tiếp nhận, lập tức húp, "Vừa vặn đói chết ta ." muốn đói đến dẹp bụng rồi, đột nhiên một chiếc thìa xuất hiện trong bát của ta "là, dùng thìa."
"Ha ha" ta ngượng ngùng cười cười, cầm lấy thìa, ăn như lang sói . Ăn ăn đột nhiên cảm thấy không thích hợp, mới phát hiện tên kia nhưng lại nhìn chằm chằm vào ta, hậu tri hậu giác mà nghĩ đến, người nào đó vừa rồi bộ dạng, tựa hồ cũng bị nhìn lại . Ta thẹn quá thành giận hung hăng trừng mắt hắn, tên kia da mặt có vẻ mỏng, ánh mắt bắt đầu lóe ra, chung quanh tán loạn, sắc mặt đỏ lên, cuối cùng vèo chạy ra khỏi môn. Ta đột nhiên cảm nhận được một chân lý, da mặt dày cũng là có thể luyện ra được.
Ăn xong cháo, lại đến phòng Dương Đính Thiên thì hắn đã qua đời rồi, hạnh di chính nằm úp sấp trên người hắn khóc. Ta bất an đứng ở cửa, dưới chân như là mọc rể, như thế nào cũng không nhúc nhích nổi. Ta biết Dương Đính Thiên chết đi, với ta có quan hệ rất lớn, gián tiếp nói, là ta hại chết hắn.
"Hạnh di, thực xin lỗi. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . ." Ta không biết biểu đạt thế nào áy náy trong lòng ta..
"Hài tử ngốc, ngươi vừa rồi không có sai" hạnh di đi tới, từ ái vuốt đầu ta, "Đây là đường hắn chính mình chọn , ngươi không cần áy náy."
"Nếu. . . . . . Nếu ta không nói sư phó . . . . . . thì cũng không, thì cũng không. . . . . ."
"Không, nếu ngươi lừa chúng ta, thì mới là hại chung ta. Hạnh di kéo ta ngồi xuống, "Tiểu Cửu, ngươi mền lòng như vậy cũng không hay." Ta chấn động mạnh một cái, kinh ngạc nhìn nàng, những lời này, những lời này, sư phó cũng đã nói.
Hạnh di vỗ vỗ tay của ta, "Theo những gì ngươi nói, ta có thể nhìn ra được, ngươi cùng Mai sư tỷ tình như mẹ con, mấy năm nay, có ngươi cùng nàng, ta cũng vậy vui mừng rất nhiều. Ta thực xin lỗi nàng, hai người chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng nhau đến Nga Mi học võ, cùng nhau bước chân vào giang hồ, yêu cùng một nam nhân. Nhưng không giống nhau là, người nam nhân kia yêu là nàng, chứ không yêu ta."
Hạnh di cười chua xót cười, "Ta ghen tị nàng, đúng vậy ta ghen tị nàng. Võ công của nàng so với ta tốt, sư phó cũng thích nàng đem nàng làm người thừa kế, nam nhân duy nhất ta yêu cũng yêu nàng. Khi đó ta tức đến phát điên. Ta cầu xin qua nàng, xin nàng thành toàn ta, nhưng là nàng không chịu. Nàng không chịu vứt bỏ vị trí người thừa kế , cũng không chịu vứt bỏ tình yêu, cho nên ta hận nàng. Ta thiết kế làm cho bọn họ sinh ra hiểu lầm, ta cố ý làm cho sư phó biết việc này, ta thành công, người nam nhân kia ly khai nàng, nhưng là người nam nhân kia lại cưới người khác. Tại đêm tân hôn của nam nhân đó , ta nhìn thấy người nam nhân kia uống say đến không còn biết gì ,càng không ngừng hô tên của nàng, một khắc này ta hối hận, ta biết ta sai lầm rồi. Ta đi Nga Mi, ta tìm được nàng, ta đem nàng lừa đến đây, ta cho là bọn họ gặp mặt hóa giải hiềm khích trước kia, nhưng là, ta tính sai còn một người. đó là thê tử tân hôn của người nam nhân kia, nàng không biết từ nơi nào tìm được một cái huyết tình trùng, thừa dịp nam nhân không chú ý, cắm vào trong cơ thể người nam nhân kia."
Hạnh di nhìn chúng ta, "Người nam nhân kia bị trúng cổ trùng,dưới sự khống chế, càng không ngừng thương tổn nử nhân hắn yêu thương, thậm chí ở một lần trong chiến đấu giết sư phó của ta, ta biết đây không phải là ý muốn của hắn, nhưng là nàng không biết, nàng từ nay về sau thực hận người nam nhân kia. Nàng cắt lấy tóc đen, thề từ nay về sau muốn tuyệt tình tuyệt ái, không tiêu diệt Minh giáo thề không bỏ qua, nàng biết Minh giáo là niềm kiêu ngạo của người nam nhân kia . Ngày đó ta nhớ bầu trời có rất nhiều tuyết rơi xuống , nàng đi rồi, người nam nhân kia liều mạng cùng tình trùng trong cơ thể đấu tranh, cuối cùng hắn chính ta giết chết thê tử của mình, một người nử tử yêu hắn điên cuồng. Hắn khôi phục thần trí, nhưng là từ đó về sau bụng của hắn bắt đầu hư thối. Cho nên người kiêu ngạo như hắn, không muốn làm cho người quen nhìn thấy bộ dạng lúc bấy giờ của mình, cho nên ta dẫn hắn ly khai, ẩn cư đến nơi đây. Như thế nhiều năm, ta vẫn ở cùng hắn, nhưng hắn ngay cả liêc mắt nhìn ta một cái cũng không có, ta biết hắn rất hận ta, hắn hận ta chia rẻ bọn họ. Hắn hận. . . . . . Hận ta. . . . . ."

Đột nhiên phát giác hạnh di tựa hồ có điều bất thường , ta đang chuẩn bị hỏi nàng, hạnh di"Wow" phun ra một ngụm máu, ta cùng Mạc Thanh Cốc giật nảy mình, liền bắt lấy cổ tay của nàng, mạch đập rất yếu, rất loạn.
"Tiểu Cửu, vô dụng , ta ăn là hạc đỉnh hồng, sốlượng. . . . . . số lượng rất lớn, không thể giải ." Máu theo khóe miệng của nàng trào ra, nàng ngã trên tay ta, nghiêng ngả lảo đảo, hướng trên giường Dương Đính Thiên đi tới.
"Hạnh di!" Thấy nàng lại ói ra một miệng máu lớn, ta kêu to muốn chạy qua, lại bị Mạc Thanh Cốc ngăn lại.
Hạnh di bò lên giường, nằm ở bên người Dương Đính Thiên, nở nụ cười ngọt ngào , "Ta. . . . . . Muốn đi cùng hắn. . . . . . cùng hắn" nói xong tay buông thõng xuống, khóe miệng của nàng còn mang theo ý cười. Ta thống khổ bổ nhào vào trong lòng Mạc Thanh Cốc , rốt cuộc khống chế không nổi, khóc lớn.

Chương 7 Nghe lén

Ta ngồi ở trên cỏ hít một hơi thật sâu, thật thơm, một cỗ hương vị bùn đất thật tươi mát, tràn đầy hương vị sinh mệnh .
Gió nhẹ nhàng thổi tới, mang theo sự ẩm ướt của hơi nước, ta hai tay chống đất, thân thể ngưỡng ra phía sau ,nhắm mắt tận hưởng ánh nắng ấm áp lan tỏa trên người và khuôn mặt
Mạc Thanh Cốc không có lên tiếng, nhưng ta biết hắn đang ngồi ở bên cạnh, loại cảm giác này thực thoải mái, thực an tâm, thật ấm áp.
Mặt hồ thỉnh thoảng có con cá nhảy lên, “tát” một tiếng lại lao vào nước.Gió thổi vỗ về cành dương liễu trên mặt nước, tạo nên những mãnh sóng dập dờn. Phía sau cây cối, thỉnh thoảng phát ra âm thanh xào xạc, chim tước chít chít trách trách kêu to, đây là bất đầu của mùa xuân , mùa của sự sinh sôi nảy nở.
Ta lắc lắc đầu, như muốn xua đi những điều buồn phiền khi xưa , hít sâu một hơi, thở ra thật nhẹ nhàng, ta đột nhiên cảm thấy mình như được tái sinh. Mở mắt ra, không để ý tới Mạc Thanh Cốc kinh ngạc, ta nhảy dựng lên. Nhìn mặt hồ có những đợt sóng lăn tăng, nhìn tình cảnh như vậy, ta đột nhiên nổi lên hứng thú muốn ca hát, "Muốn nghe ca không" ta quay đầu lại hỏi Mạc Thanh Cốc vẫn ngồi ở bên cạnh , không thể không nói hắn được quản giáo thật tốt, quan tâm đến người bên cạnh cũng thật cẩn thận tỉ mỉ, giống như ta. Không đợi hắn phản ứng ta liền bắt đầu hát, cũng không nghĩ là mình có hát dễ nghe hay không.
" Hoàng hôn mùa xuân
mời ngươi theo giúp ta đến vùng sông nước trong mộng
vui vẽ hoạt động chân tay
ở giữa làng sương phiêu đãng
không cần đánh thức sông Dương Liễu
những suy nghĩ ngày xưa
hóa thành một luồng khói nhẹ
đã biến mất ở phương xa
ấm áp sau giữa trưa hè
hiện lên thành từng mảnh xiêm y phấn hồng
ai cũng năm không đi kia phiến từ xưa cửa sổ
Linh Lung thiếu niên ở trên bờ
chờ đợi cả đời thời gian
vì sao không thể làm ngươi tân nương hy vọng
thản nhiên tương tư đều viết ở trên mặt
nặng nề ly biệt đều ở trên vai
nước mắt chảy qua khuôn mặt nói lên tất cả
bây giờ còn là không có nói
nhìn Thanh Sơn nhộn nhạo trên nước
nhìn ánh nắng chiều hôn mặt trời chiều
ta dùng một đời yêu đi tìm một ít cái gia
tối nay ngươi đang ở đây phương nào
quay đầu trở lại đón của ngươi miệng cười
tâm sự tất cả đều bị ngươi phát hiện
trong mộng xa xôi hạnh phúc nó ngay tại bên cạnh của ta"

Vì sao lời ca ngọt ngào như vậy, mà hát xong ta lại muốn khóc? Cũng lười nhìn phản ứng của Mạc Thanh Cốc , bước nhanh đi đến bên hồ ngồi xổm người xuống, nhìn mặt hồ thoáng thấy xuất hiện những hình ảnh quen thuộc cũng như xa lạ. Ta đột nhiên nhớ... rất nhớ nhà, nhớ...cái nơi được gọi là thành thị tràn ngập khói xe, nhớ...quá. . . . . .
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, thẳng đến chân bắt đầu run lên, ta tập tễnh đứng dậy, quay đầu, phát hiện Mạc Thanh Cốc nằm ở trên cỏ lại ngủ thiếp đi. Âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thật sợ hắn nhìn thấy bộ dạng buồn bã luc nảy của ta , hoàn hảo hoàn hảo không có nhìn ra.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên mặt hắn, làm cho hắn tăng thêm vài phần mềm mại. Bộ dạng hắn ngủ thật giống như một đứa nhỏ,hoàn toàn không giống thường ngày, tính tính cứ như người già. Ta cười hắc hắc, rút một cây cỏ đuôi chó, nhẹ nhàng di chuyển đến trước mặt hắn, ngồi xổm người xuống đang chuẩn bị hành động. Hắn đột nhiên mở mắt ra.
"A!" Ta sợ đến mức té xuống đất, kinh hồn vỗ ngực chấn định, "Không biết ngươi dọa người, có thể hù chết người sao" .
Nhìn bộ dáng chật vật của ta, làm cho Mạc Thanh Cốc càng thêm vui vẻ. Hắn liền đứng lên, ở trên cao nhìn xuống nhìn xuống ta. Ta âm thầm cắn răng, cười cái gì cười, còn cười nữa ta đánh ngươi nha. Đương nhiên giống như ta vậy một tiểu nữ tử tay trói gà không chặt , chỉ có thể ở trong lòng phát tiết, không có can đảm đi đánh hắn. Ta tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, phẫn nộ đứng lên.
Tiểu cửu, có người đến ! đang trêu ta đột nhiên trong nháy mắt Mạc Thanh Cốc ra dấu, hắn tinh tế nghe xong một lát, sắc mặt trầm xuống, một tay cầm lấy tay ta, kéo tới phía sau bụi cây trốn.
Có nội lực thật tốt không giống như trước kia, nội lực Dương Đính Thiên kia thật kinh khủng,làm cho ta rất nhiều chỗ tốt, không chỉ có tai thính mắt tinh rất nhiều, còn có khả năng giữ ấm, sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều. Mạc Thanh Cốc nói, ta là đem ngân phiếu làm củi đốt . Hắn luôn muốn bắt ta học nội công tâm pháp, nói đúng hơn là hắn không muốn lãng phí nguồn chân khí trong cơ thể ta. Khả năng luyện võ của ta thật không lường trước, Mạc Thanh Cốc tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu mà ta vẫn không học được.
Vốn là, nội công Dương Đính Thiên không nên cho ta, căn bản chính là lãng phí chứ sao. Ta rất nhiều năm trước đã có tự mình hiểu lấy, hiểu được mình không phải là người có cốt cách tuệ năng để luyện võ, cho nên không hiếu kỳ, không gây chuyện, có thể trốn liền trốn. Nói ta không thể luyện võ cũng tốt, sợ phiền phức cũng thế, này mạng nhỏ ta còn là rất trân trọng .

Tiếng bước chân càng ngày càng gần rồi, là hai người. Đợi bọn hắn đến gần, ta không khỏi ngây người, Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược! Nam nữ nhân vật chính đang ở chung một chổ, hắc hắc, có chuyện coi. Ta vụng trộm nhìn Mạc Thanh Cốc liếc mắt một cái, hắn liền cau mày, biểu hiện có chút tức giân..
"Vô Kỵ ca ca" đi đến bên hồ thì bọn họ dừng lại, Chu Chỉ Nhược xoay người, bộ dạng nhu tình thẹn thùng , làm cho ta nhìn xém chút nữa thất thần.
"Chỉ Nhược" Trương Vô Kỵ cầm tay Chu Chỉ Nhược, thâm tình nhìn nhau, hình ảnh trước mặt cùng phim Hàn giống nhau a.
Chu Chỉ Nhược ngượng ngùng cúi đầu, Trương Vô Kỵ cũng bất giác thất thần. Hai người cũng không biết nhìn nhau bao lâu, dù sao ta toàn thân đều run lên rồi, đi cũng không được ở lại cũng không xong. Mạc Thanh Cốc nếu không phải ta ngạnh giữ chặc lại, chỉ sợ sớm chạy ra rồi, nhìn hắn bộ dạng nổi giận đùng đùng, như là bọn họ phạm phải đại tội mất hết mắt mũi của tổ tông không bằng. Thật sự là, không phải chỉ thâm tình nhìn nhau, mà sau đó hai người còn ôm nhau thắm thiết.
"Vô Kỵ ca ca, ngươi sẽ mãi mãi đối với ta như vậy chứ?" Chu Chỉ Nhược ôn nhu như không có xương cốt tựa vào trong lòng Trương Vô Kỵ , ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.
Trương Vô Kỵ dừng lại một lát, tay xoa mặt Chu Chỉ Nhược, "Ta sẽ luôn đối tốt với Chỉ Nhược" , Trương Vô Kỵ do dự làm cho Chu Chỉ Nhược rất bất mãn, nàng mắt hạnh trừng trừng, một tay đẩy Trương Vô Kỵ ra.
"Ngươi còn suy nghĩ tới nàng sao?" Vừa nói xong, nước mắt liền lã chả rơi xuống, khóc đến lê hoa đái vũ a, ta nghĩ nếu Quỳnh Dao a di ở đây, nhất định sẽ đem vai nữ chính để dành cho nàng
"Không, ta chỉ là lo lắng cho nghĩa phụ." Trương Vô Kỵ một mặt giải thích một mặt ôn nhu giúp Chu Chỉ Nhược lau nước mắt, cuối cùng một tay kéo lấy Chu Chỉ Nhược ôm chặt vào lòng.
Chu Chỉ Nhược lúc trước từ chối vài cái, gặp Trương Vô Kỵ càng ôm càng chặt, cuối cùng cũng y ôi vài tiếng nép vào trong lòng Trương Vô Kỵ
"Vô Kỵ ca ca, đừng phụ ta" thanh âm rất thấp, lại làm cho ta lạnh cả người. Nghĩ đến tương lai của nàng về sau, không khỏi ở trong lòng thở dài.
"Đứa ngốc, ta yêu ngươi còn không hết, làm sao có thể phụ ngươi." Trương Vô Kỵ cũng không chú ý tới cảm xúc trên mặt của Chu Chỉ Nhược , vội vàng cười dỗ nàng."Chỉ Nhược, ngươi thật đẹp." Trương Vô Kỵ động tình ở Chu Chỉ Nhược ngoài miệng hôn xuống. Một khắc này ta cảm giác được, bên người mình nộ khí của Mạc Thanh Cốc cao tận trời rồi, ta tay chân điều sự dụng để giữ hắn, thật hay giõn đây, nếu thả hắn ra chắc chắn bên ngoài sẽ loạn thành đoàn?
Chu Chỉ Nhược đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn Trương Vô Kỵ liếc mắt một cái, che mặt, chạy đi, "Chỉ Nhược, đợi ta với." Trương Vô Kỵ ngây ngô cười đuổi theo sau.
Đợi bọn hắn đi xa, ta vẫn còn suy tư, thật là, cứ như vậy xong rồi sao. Nói thật , ta rất muốn xem hai người bọn hắn kiss, ai, đáng tiếc. . . . . . Chính là không nghĩ tới Vô Kỵ cũng chẳng phải người tốt đẹp gì. Xem ra thúc thúc của hắn phẩm chất tốt hơn hắn nhiều..
Ta nhảy ra khỏi bụi cây, phủi bụi trên quần áo, Mạc Thanh Cốc theo sau cùng đi ra, chính là xem mặt hắn tối đen lai, giống như ta thiếu nợ hắn tám trăm mười vạn lượng bạc vậy đó.
"Tức giận?" Ta cười hì hì hỏi.
"Hừ, này Vô Kỵ cũng quá mức rồi, giữa ban ngày ban mặt cùng cô nương nhà người ta dây dưa. Mạc Thanh Cốc tức giận quở trách.
Ta không nói gì trợn mắt một cái, một phen túm lấy tay hắn, "Ngươi bây giờ cũng không phải cùng ta ở một chổ sao?" .
Mạc Thanh Cốc kịp phản ứng, mặt đỏ như lửa, lập tức lui ra xa. Ta buồn bực sờ sờ cái mũi, tại sao? Phản ứng lại mãnh liệt như vậy a.
"Bất quá, ta cũng vậy cảm thấy Vô Kỵ không đúng cho lắm" ta lời còn chưa nói hết, Mạc Thanh Cốc cũng rất không tán thành nhìn ta , "Xem đi xem đi, ta mới nói Vô Kỵ nhà người không đúng hai câu, ngươi liên bao che, mà ta cũng không có nói gì sai nha."
"Vô Kỵ còn nhỏ, tính tình thiện lương, như thế nào lại không tốt?"
"Vô Kỵ thật là tốt, trong chốn võ lâm khó gặp thiếu niên hiệp nghĩa, nhưng làm một người trượng phu , hắn rất hoa tâm, rất không quả quyết, quá đa tình, nói lời không dễ nghe là lạm tình. Như vậy, hắn vẫn là một người đáng giá để giao phó chuyện chung thân đại sự sao?" Lời nói của ta có chút khi thế bức người, hù Mạc Thanh Cốc nói không ra lời."theo ta nghĩ, nam nhân như vậy, căn bản là không xứng với Chu Chỉ Nhược, đáng tiếc a, Chu Du đánh Hoàng Cái là ý muốn của cả hai, chúng ta là người ngoài có năng lực nói vào sao?"
"Ngươi làm sao vậy? bị ta hù sao?" Gặp Mạc Thanh Cốc vẫn trầm mặc, ta nhịn không được hỏi.

"Cái nhìn của ngươi vô cùng. . . . . ." Hắn châm chước dùng từ.
"Ngươi là muốn nói, cái nhìn của ta thật kinh hãi thế tục đi."
"Không, ta cảm thấy cái nhìn của ngươi thực mới mẻ độc đáo, cũng rất có đạo lý."
Bọn họ điều được truyền thụ lễ giáo phong kiến độc hại, không phải đều thực cổ hủ sao, như thế nào tiếp nhận nhanh như vậy? Mạc Thanh Cốc không được tự nhiên đừng vuốt chải tóc, ho khan vài tiếng, "Tính toán đến cái gì nữa rồi?"
………………….
Mỗi lần chọn phượng hướng đi, điều là một đề tài nan giải của ta. Vốn muốn đi mổi nơi một chút , chính là không biết vì sao, lúc này tâm tư ta không muốn đi bốn phương nữa. Trong giây lát, ta cũng không biết nên chọn con đường nào để đi . Gặp ta phân vân, Mạc Thanh Cốc nhẹ giọng đề nghị, "Quay về Võ Đang đi." Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt của hắn bao dung, rộng lớn, ấm áp. Ta ma xui quỷ khiến thế nào gật đầu, "Hảo" , cứ như vậy chúng ta đã chọn xong nơi cần phải đến, một lần nữa về tới quỹ đạo của cuộc sống. Có lẽ ta trốn không ra khỏi cái thế giới giang hồ này được.

Chương 8: Gặp được Tống Thanh Thư

Kỳ thật ta cũng không muốn đi Võ Đang cho lắm vì trong ấn tượng của ta, Mọi người của Võ Đang là một đám nghiêm túc cũ kỹ. Không tính việc suy nghĩ của ta có đôi chút kinh hãi thế tục đi, nhưng trải qua thời gian dài, lười nhác tùy ý đã trở thành thói quen thật đáng ngại a.
Ta nghĩ nói, ta không đi, lại như thế nào cũng không nói ra được. Theo thời gian trôi qua, Võ Đang càng ngày càng gần .

Ta nhàm chán dùng đũa xới xới cơm, đây điều là đồ ăn sao, khó ăn đến chết.
"Làm sao vậy? Ngươi không phải mới vừa nói đói bụng sao, như thế nào không ăn?"
"Khó ăn đến chết" ta cau mày, không vui đem chiếc đũa bỏ trên bàn, "Không ăn ."
Mạc Thanh Cốc lấy một đôi đũa mới nhét vào tay ta, ôn nhu nói, "Không ăn làm sao được, ráng ăn một chút đi" Ta cằm đôi đũa lên, nhìn trái xem phải ngắm ngắm, như thế nào cũng không thể gắp xuống. Một đôi đũa gắp chút đồ ăn, phóng tới ta trong bát, ta thấy hình dáng món ăn lập tức nhăn mặt. Ai oán nhìn về phía Mạc Thanh Cốc đang gắp rau cho ta , "Có thể, có thể" , thấy hắn không có ngừng gắp đò ăn , ta lập tức cầm tay hắn, "Ha ha, ta tự mình ăn được."
Mạc Thanh Cốc mặt rất nhanh lại đỏ, cuống quít đưa tay rút về, ho khan vài tiếng, ánh mắt nhìn chung quanh. Đột nhiên, hắn ‘tát’ một tiếng đem chiếc đũa đặt trên bàn, ta buồn bực ngẩng đầu, chẳng lẽ hắn cũng phát hiện đồ ăn khó ăn rồi?
Ta còn không kịp phản ứng, Mạc Thanh Cốc đã rời ghế, hướng bên ngoài chạy đi. Kia khí thế, ta liền suy nghĩ đầy ác ý, chắc hắn nhìn thấy người trong lòng nên muốn cùng nhau bỏ trốn rồi. Ta lỗ mãng chiếc đũa, cũng đi ra.
"Thanh Thư" Mạc Thanh Cốc chạy đến một cái bàn bên ngoài dừng lại, một thanh niên mặc y phục màu xanh đang xay rượu ngủ gục trên bàn.
Thiếu niên mang y phục xanh đó nghe được âm thanh gọi mình thì ngẩng đầu dậy , nhếch môi, "Phải . . . . . Thất. . . . . . Thất sư thúc a. . . . . ." Nói xong lại lung la lung lay đứng dậy, vung tay lên, "Tiểu nhị, mang rượu tới."
Mạc Thanh Cốc sắc mặt rất khó nhìn, giật tay Tống Thanh Thư đang nắm y phục của mình, quát, "nhìn ngươi còn ra thể thống nào sao" , Tống Thanh Thư bước đi không vững, lại bị giựt mạnh, liền té ngã trên bàn.
Xem tay Tống Thanh Thư lại muốn với tới lấy rượu, Mạc Thanh Cốc không thể nhịn được nữa một phen mang kéo áo Tống Thanh Thư , lôi túm đưa hắn lên lầu, tìm tiểu nhị mở một gian phòng, liền kéo hắn đem để trên giường.
Tống Thanh Thư kêu la đứng lên, say khướt, "Rượu, mang rượu tới." Mạc Thanh Cốc thở dài, tiến lên đỡ, lại bị Tống Thanh Thư một phen đẩy ra, "Tránh ra, Chỉ Nhược, ta muốn Chỉ Nhược, Thất thúc, ta muốn Chỉ Nhược." Tống Thanh Thư ôm Mạc Thanh Cốc khóc giống đứa bé, Mạc Thanh Cốc để mặc hắn ôm, trìu mến sờ sờ đầu Tống Thanh Thư , nhất thời không nói chuyện.
Tống Thanh Thư đột nhiên như là bị cái gì kích thích, la to, "Trương Vô Kỵ, đều là Trương Vô Kỵ, ta muốn giết ngươi, giết ngươi." Hai mắt đỏ bừng, như một con thú bị thương, nếu nhìn thấy người ngay lập tức có thể lao vào công kích vậy..
Mạc Thanh Cốc liền nhanh chóng đem ta rời khỏi phòng, sau đó vội vã chạy vào bên trong điểm huyệt ngủ của Tống Thanh Thư để hắn không thể ầm ỷ nữa, mới xoay người xin lỗi nhìn ta , "Xin lỗi, làm ngươi chê cười rồi."
Ta cười lắc đầu, Mạc Thanh Cốc lại đi tìm tiểu nhị mở một gian phòng, để cho ta đi nghỉ ngơi, chính hắn thức trắng đêm canh giữ ở bên giường Tống Thanh Thư . chăm sóc cho y.

********************
Ngày hôm sau, ta vừa thức dậy thì Tống Thanh Thư đã muốn tỉnh, nhìn thấy ta, lại nghĩ đến những hành vi của hắn hôm qua thì có chút ngượng ngùng cúi đầu.
"Ăn xong rồi, đợi lát nữa quay về Võ Đang" Mạc Thanh Cốc đưa cho ta một cái thìa, quay đầu nhìn Tống Thanh Thư nói.
Tống Thanh Thư lập tức cuối mặt nói, "Ta còn có việc."
Mạc Thanh Cốc trợn mắt trừng trừng, giọng điệu không thể thương lượng, " về Võ Đang nói sau."
Tống Thanh Thư sắc mặt đỏ rồi lại trắng, trắng lại xanh, lại chung quy không dám phát tác, chỉ rầu rĩ nói, "Đã biết" . Trong lúc nhất thời, trên bàn không khí cực kỳ áp lực, ta cũng vậy không biết phải nói gì, chỉ phải làm bộ như không biết, cúi đầu ăn cháo.
Ăn qua điểm tâm, Mạc Thanh Cốc đi chợ mua chút đồ dùng, đem ta cùng Tống Thanh Thư lưu tại trong khách điếm. Ta đang ở phòng trong cẩn thận đem một ít dược liệu gói cận thận , đột nhiên, nghe được ngoài cửa truyền tới một đạo thanh âm, "Hừ, bằng nàng cũng nghĩ có thể làm chưởng môn?" Là thanh âm của Đinh Mẫn Quân.
"Đúng vậy, còn cùng ma giáo dây dưa không rõ, thật sự là dâm đãng." Một thanh âm đi theo phụ họa.
"Cũng không biết sư phụ nghĩ như thế nào, cư nhiên đem tín vật chưởng môn cho nàng." Một thanh âm khác nói.
"Hừ, nói không chừng là nàng theo sư phó lừa được. Sư phụ trước khi chết, cùng nàng ở cùng một chỗ, ai biết nàng đã làm gì." Đinh Mẫn Quân lạnh nhạt nói.
"Đinh sư muội, không có bằng chứng ngươi không thể nói như vậy Chu sư muội, nàng. . . . . ." Ngôn Sư tỷ đang nói chuyện đột nhiên lại yên lặng.
"Sư tỷ yên lặng là có ý gì , chẳng lẽ ta đổ oan cho cái tiểu tiện nhân kia sao?" Đinh Mẫn Quân thanh âm của cao tới vài DB.
"Ngươi. . . . ."
"Tốt lắm, các ngươi cũng không nhìn một chút đây là địa phương nào, Nga Mi mặt mũi đều bị các ngươi làm mất hết rồi, hay chúng ta đi nhìn Chu sư muội đi." Cẩm Nghi sư tỷ ngăn lại mọi người khắc khẩu,mọi người nhanh chóng rời đi, cước bộ càng ngày càng xa, thẳng đến khi bước chân hoàn toàn nghe không được .
Ta không biết mình vì sao không có đi ra ngoài cùng các nàng gặp lại, có khả năng là ý thức của ta muốn trốn tránh đi . Ta cười chua xót , tiếp tục gói dược liệu của ta.
Ta vừa vặn đem dược liệu toàn bộ sửa sang lại hảo, Mạc Thanh Cốc liền trở lại, bởi vì Tống Thanh Thư đột nhiên đau đầu, chúng ta liền ở trong khách thêm một đêm. Ta vốn muốn vì Tống Thanh Thư bắt mạch, hắn lại nói gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, như thế nào cũng không chịu. Không có cách nào khác, Mạc Thanh Cốc chỉ phải đi y quán trong trấn tìm đại phu.
Ta biết Tống Thanh Thư là giả đau, ta bởi vì bản thân có chút mâu thuẩn với việc đi đếnVõ Đang, nên không có vạch trần hắn, dù sào hắn cũng bị tình thế ép buột phải làm như vậy.
Thời điểm Mạc Thanh Cốc đem đại phu mời đến, Tống Thanh Thư đã trốn mất. Mạc Thanh Cốc tức giận đến sắc mặt xanh mét, nói không vạch mặt hắn cũng không được. Ta cũng không thèm để ý, Tống Thanh Thư đã là loại người gì chứ, hắn tự có trách nhiệm đối với hành vi của mình, cũng không phải dựa vào các trưởng bối quản thúc mà tốt hơn được.
Mạc Thanh Cốc đi ra ngoài tìm mấy lần, vẫn là không có chút manh mối nào . Hắn bởi vì lo lắng cho ta, lại không thể đi xa, chỉ phải tới tới lui lui, sắc mặt một lần so với một lần đen đi vài phần.
Buổi tối lúc ăn cơm, ta thử thăm dò đem suy đoán của mình nói ra, "Hôm nay ta gặp phải người của Nga Mi , ta nghĩ Thanh Thư có phải hay không đi tìm Chu sư muội rồi?"
Mạc Thanh Cốc nghĩ nghĩ, "chắc là thế" nói xong, sẽ đứng dậy, "Ta đi tìm xem"
" ta với ngươi đi." Là cũng muốn nhìn các sư tỷ .
Nhờ tiểu nhị dẫn đường , chúng ta rất nhanh tìm được phòng đệ tử Nga Mi.
Vừa đi đến cửa ngoài , chợt nghe trong phòng một trận thanh âm đao kiếm đụng chạm, hay là đã đánh nhau? Ta cùng Mạc Thanh Cốc trao đổi cái ánh mắt,vừa đẩy cửa ra. Trong phòng, Cẩm Nghi, Ngôn Sư tỷ nổi giận đùng đùng cầm kiếm, Tống Thanh Thư đang cùng Đinh Mẫn Quân giao thủ, thở hồng hộc, bộ dáng có chút chật vật.
Nhìn thấy chúng ta, mọi người trong phòng đều có chút kinh ngạc. Ta tiến lên cùng với vài sư tỷ chào hỏi "Đây là làm sao vậy?" Ta khó hiểu hỏi.
Tống Thanh Thư nhìn thấy Mạc Thanh Cốc sợ tới mức rối loạn, Đinh Mẫn Quân nhân cơ hội này một kiếm hướng ngực Tống Thanh Thư đâm tới , đột nhiên, "Đinh" một tiếng, kiếm rơi trên mặt đất, Mạc Thanh Cốc vượt qua kiếm che ở trước người Tống Thanh Thư, "Đinh cô nương, có chuyện gì từ từ nói."
"Hừ, chuyện gì cũng từ từ? Mạc thiếu hiệp ngươi trước hỏi đứa cháu ngươi xem hắn đã làm chuyện tốt gì đi." Đinh Mẫn Quân hừ lạnh.
Mạc Thanh Cốc thu kiếm, xoay người nhìn Tống Thanh Thư hỏi, "xảy ra chuyện gì?" Bị Mạc Thanh Cốc trưng mắt quát, Tống Thanh Thư sợ tới mức chân rung rung .
Đinh Mẫn Quân thấy thế, lạnh nhạt nói, "điệp nhi của ngươi thừa cơ hội chúng ta không có ở đây có mưu đồ cưỡng bức Phương sư muội, cũng may chúng ta tới kịp bằng không Phương sư muội danh dự cả đời này có thể đã bị hủy."
"Cái gì?"
Đúng như ta nghĩ. Mạc Thanh Cốc quả nhiên tức giận đến tay chân điều phát run, trừng mắt Tống Thanh Thư, "Có thật như vậy không?"
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .